Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

Cậu học trò đặc biệt

Đặc biệt vì cô không dạy cậu buổi nào, chữ nào.Tình cờ nhau biết qua hoạt động tình nguyện từ một trang web mà cô thích. Đôi lần trò chuyện qua facebook, cô thích nói chuyện với cậu vì tìm thấy bóng dáng của mình nhiều năm về trước.
Vì thế nhân dịp đi SG đám cưới bạn, cô quyết định gặp cậu nhóc. Phần cũng vì tò mò sau khi được dượng đào tạo cậu nhóc thay đổi ra sao. Sau nhiều lần đổi lịch vì bận lu bu (có 3 ngày mà chỗ nào cô cũng muốn đi).
Đúng 8h20, cậu nhóc đón cô trước cửa nhà làm cô khá ngạc nhiên (thì ra trước đó cậu đã đi dò đường trước). Bài học kiểm tra đầu tiên về việc đúng giờ đã qua (dù có trễ 5 phút :).
Điểm đến đầu tiên của hai cô trò là Hồ Con Rùa, cô hơi ngạc nhiên chút Vì HN có tháp Rùa còn SG lại có hồ Con Rùa (một sự trùng hợp thú vị). Tìm xung quanh không thấy có con rùa nào cô được cậu nhóc giới thiệu hồ có tên là Hồ Con rùa vì từ trên cao nhìn xuống hồ có hình dạng giống con rùa. Lí do thứ hai là vì trước đây hồ có tấm bia đặt trên lưng một con rùa đá, sau này đã bị phá đi. (Vậy là bài kiểm tra thứ 2 về kiến thức lịch sử cậu nhóc cũng qua dù không ngoạn mục lắm :P
Càng trò chuyện, cậu nhóc khiên cô đi từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác. Đầu tiên là ngạc nhiên về sự tự tin của cậu nhóc. Cô vốn ít nói, chỉ với người hợp cạ lắm mới có thể nói quá 1 tiếng (thường là người trung tuổi, kinh nghiệm nhiều, kể chuyện hay) vậy mà 2 cô trò buôn quên cả thời gian.
Điều cô ấn tượng nhất chính là sự tự lập của cậu nhóc khi vác balo rời nhà nghe theo tiếng gọi của trái tim và không có ý định trở lại (điều mà cô đã không làm được). Và cô chỉ biết ngồi lặng yên nghe cậu nhóc say sưa nói về những ước mơ và hoài bão của mình, vừa hồi tưởng về tuổi 20 của mình vừa khâm phục một cậu nhóc đã dám rời xa nơi phồn hoa đô hội về nơi rừng rúi xa xôi bầu bạn với sách vớ, 1 chú mèo tam thể và 3 chú chó :)
Cậu còn khiến cô cảm động về sự quan tâm chu đáo mà ở lứa tuổi này hiếm có cậu nhóc nào như vậy. Khi mỗi lần qua đường cậu đều đi phía ngoài cô để nhắc nhở. Khi câu nhất định không chịu để cô trả tiền: "Con có lương rồi, cô đừng lo!" Và những sự quan tâm nho nhỏ khác mà đôi với cô không nhỏ chút nào.
Cô chợt mong một ngày nào đó khi những học sinh của cô trưởng thành như vậy. Cô ước mình có thể giúp các con mở cánh cửa đó, cánh cửa bước ra một thế giới rộng lớn với biết bao điều tốt đẹp phía trước.
Phút chia tay, cô chỉ biết chúc cậu ở nơi xa xôi kia học tập và rèn luyện thật tốt, mong cậu sẽ tiếp bước dượng và những người như dượng làm những việc nhỏ mà không nhỏ chút nào cho một Việt Nam đẹp hơn, đáng yêu hơn như con đường SG hôm ấy. Và cô tin cậu sẽ làm được.




Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Trust

Mục tiêu 5% dân số là chủ doanh nghiệp để đất nước cất cánh, chúng ta cần 4 triệu ông chủ bà chủ nữa.
Để bạn trẻ trở thành ông bà chủ đủ tầm, chúng ta cần học thêm đạo đức cho thật văn minh, rạch ròi, rõ ràng...Mất lòng đấy, khó chịu đấy,...nhưng sẽ tốt về sau.
Tối nay chúng ta cùng ôn bài, "nấp niếm" nhé
"Lấp liếm và mỏi miệng
TRUST là lòng tin. Lòng tin là thứ quý giá nhất trên đời. The most expensive thing. Mất nhiều năm để gây dựng ( take years to earn), nhưng vì vài ba giây làm mất ( a matter of seconds to lose).
Các bạn trong hãng vui lòng ghi việc cần phải làm vào sổ. Việc gì chưa làm, do quên, nếu được nhắc, lập tức làm ngay. Tuyệt đối không được lấp liếm nói đã làm rồi. Ráng bịa ra đã gọi nhưng ông đó chưa bắt máy. Dạ đã gửi mail cho ổng, ổng nói OK. Nhưng thực tế là chưa, lúc đó mới làm. Tony sẽ kiểm tra ngay lập tức và hậu quả thì mọi người đã biết. Không có chuyện đóng cửa bảo nhau kiểu châu Á đâu nhé, mọi hành vi đều được thông báo rộng rãi.
Tony không chấp nhận mọi sự không trung thực từ nay về sau. Chưa làm thì nói chưa làm. Không làm thì nói không làm, Tony giao người khác phụ trách. Mình nói dối, ăn cắp, dù chỉ 1 lần thôi, nhưng sẽ đánh mất lòng tin từ người khác. 1 LẦN BẤT TÍN, VẠN LẦN BẤT TIN. Ông bà mình nói có sai đâu. Cái này mình tự trách mình chứ không trách người khác, tất cả là do mình hết.
Thương lái Trung Quốc làm mất lòng tin của người dân Việt Nam vì họ đã nói 1 đằng làm 1 nẻo, tự đánh mất lòng tin, chứ không phải là người Việt Nam tự nhiên không tin họ. Vợ không tin chồng thì chồng nên coi lại mình, sao để vợ không tin thế. Nhà cung cấp không cho khách hàng nợ nữa, lỗi là tại khách hàng, cứ đàng hoàng tử tế đi, đến hẹn là trả nợ, kẹt tiền thì nói kẹt và xin gia hạn thì làm gì có chuyện không ai cho NỢ. Có nhiều đối tác hãng mình, cứ tiền mặt trả trước thì mới nói chuyện, vì mấy lần chính miệng giám đốc gọi điện nói là ngân hàng fax lệnh chuyển tiền liền…nhưng có đâu. Tuần sau mới trả. Lúc đó lại lấp liếm cái máy fax bị hư, con bé nhân viên ngân hàng nó bị đau tay nên không fax được. Thấy coi thường khi nghe những lời bao biện như thế. Vì xạo rõ mười mươi.
Có lần Tony thuê đơn vị sửa chữa nhà ở Thủ Đức. Cậu chủ thầu xây dựng đi lên đo đạc để báo giá. Đang làm thì điện thoại reo, nó nói “ rồi rồi, đang chạy qua đây, tới đường Lê Văn Sĩ rồi, còn 5 phút nữa tới. Chờ em chút” rồi cười hềnh hệch. Nói “ông khách kêu qua kiểm tra chất lượng công trình em xây cho ổng năm ngoái, nó bị thấm nước. Nhưng em ưu tiên anh trước”. Thấy sợ quá,Tony nói khỏi báo giá đi em. “Vì công trình của anh vài bữa nếu bị sự cố vậy, em cũng nói lấp liếm vậy chắc anh chết. Em nói 5 phút qua ngay, ông kia ngồi đợi, trong khi đó từ đây qua bển cũng mất 1 tiếng. Em làm mất thời gian của người khác, thay vì em nói thật 1 tiếng nữa qua, thì ông kia lại có thể sắp xếp công việc đi đâu đó, thay vì ngồi chờ rồi sốt ruột rồi gọi, rồi lại nghe 1 phút tới liền..nhưng em đang tận Thủ Đức. Cả xã hội này bị lãng phí thời gian kinh khủng nếu ai cũng 1 dây chuyền nói dối như em”.
Rồi có ông khách hàng, thấy đạo mạo cũng hay nói chuyện đời. Bữa ngồi nhậu chung, ổng vừa kêu thức ăn, khui bia ra chuẩn bị uống. Thấy điện thoại reng, vợ hay con gì đó gọi, ổng nói đang trên đường về. Sắp tới rồi, đang kẹt xe chỗ cầu Thị Nghè, chờ chút đi. Rồi cười ha hả, nói cứ nhậu thoải mái đi, khuya anh về cũng được. Mình thấy khinh bỉ liền, nói dối cả với con nít. Nên thôi, không có nhậu lần 2. Nhìn mặt thấy khinh bỉ thì tôn trọng gì được mà cụng ly, mà nói chuyện. Vì thể loại nói dối riết thành quen mồm, gặp ai cũng nói, làm gì cũng không thành thật được. Chuyện vô thưởng vô phạt cũng xạo cho được. Nếu bạn thuộc thể loại này, thì gặp ai cũng nên im miệng. Không ai nói bạn bị câm.
Cả cuộc đời mình nên xây dựng lòng tin, từng li từng tí một. Vì không còn lòng tin thì chính mình mới là người thiệt hại. Có sao nói vậy, thành thật, trung thực…thì sẽ có cảm tình từ người khác. Và lúc đó, muốn gì cũng được, làm gì cũng thuận lợi. Vì người ta tin.
Còn cứ nói dối, thì cứ phải chạy theo. Phải động não nghĩ ra cách chống chế. Và trí nhớ phải tốt để nhớ hôm bữa mình lấp cái gì, liếm cái gì…
Cả đời không khá nổi vì hẻm có ai tin. Cả cuộc đời cứ lấp và liếm.
Có khi lấp không được, thì phải đào lên mà liếm…."
ST