Đặc biệt vì cô không dạy cậu buổi nào, chữ nào.Tình cờ nhau biết qua hoạt động tình nguyện từ một trang web mà cô thích. Đôi lần trò chuyện qua facebook, cô thích nói chuyện với cậu vì tìm thấy bóng dáng của mình nhiều năm về trước.
Vì thế nhân dịp đi SG đám cưới bạn, cô quyết định gặp cậu nhóc. Phần cũng vì tò mò sau khi được dượng đào tạo cậu nhóc thay đổi ra sao. Sau nhiều lần đổi lịch vì bận lu bu (có 3 ngày mà chỗ nào cô cũng muốn đi).
Đúng 8h20, cậu nhóc đón cô trước cửa nhà làm cô khá ngạc nhiên (thì ra trước đó cậu đã đi dò đường trước). Bài học kiểm tra đầu tiên về việc đúng giờ đã qua (dù có trễ 5 phút :).
Điểm đến đầu tiên của hai cô trò là Hồ Con Rùa, cô hơi ngạc nhiên chút Vì HN có tháp Rùa còn SG lại có hồ Con Rùa (một sự trùng hợp thú vị). Tìm xung quanh không thấy có con rùa nào cô được cậu nhóc giới thiệu hồ có tên là Hồ Con rùa vì từ trên cao nhìn xuống hồ có hình dạng giống con rùa. Lí do thứ hai là vì trước đây hồ có tấm bia đặt trên lưng một con rùa đá, sau này đã bị phá đi. (Vậy là bài kiểm tra thứ 2 về kiến thức lịch sử cậu nhóc cũng qua dù không ngoạn mục lắm :P
Càng trò chuyện, cậu nhóc khiên cô đi từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác. Đầu tiên là ngạc nhiên về sự tự tin của cậu nhóc. Cô vốn ít nói, chỉ với người hợp cạ lắm mới có thể nói quá 1 tiếng (thường là người trung tuổi, kinh nghiệm nhiều, kể chuyện hay) vậy mà 2 cô trò buôn quên cả thời gian.
Điều cô ấn tượng nhất chính là sự tự lập của cậu nhóc khi vác balo rời nhà nghe theo tiếng gọi của trái tim và không có ý định trở lại (điều mà cô đã không làm được). Và cô chỉ biết ngồi lặng yên nghe cậu nhóc say sưa nói về những ước mơ và hoài bão của mình, vừa hồi tưởng về tuổi 20 của mình vừa khâm phục một cậu nhóc đã dám rời xa nơi phồn hoa đô hội về nơi rừng rúi xa xôi bầu bạn với sách vớ, 1 chú mèo tam thể và 3 chú chó :)
Cậu còn khiến cô cảm động về sự quan tâm chu đáo mà ở lứa tuổi này hiếm có cậu nhóc nào như vậy. Khi mỗi lần qua đường cậu đều đi phía ngoài cô để nhắc nhở. Khi câu nhất định không chịu để cô trả tiền: "Con có lương rồi, cô đừng lo!" Và những sự quan tâm nho nhỏ khác mà đôi với cô không nhỏ chút nào.
Cô chợt mong một ngày nào đó khi những học sinh của cô trưởng thành như vậy. Cô ước mình có thể giúp các con mở cánh cửa đó, cánh cửa bước ra một thế giới rộng lớn với biết bao điều tốt đẹp phía trước.
Phút chia tay, cô chỉ biết chúc cậu ở nơi xa xôi kia học tập và rèn luyện thật tốt, mong cậu sẽ tiếp bước dượng và những người như dượng làm những việc nhỏ mà không nhỏ chút nào cho một Việt Nam đẹp hơn, đáng yêu hơn như con đường SG hôm ấy. Và cô tin cậu sẽ làm được.
Vì thế nhân dịp đi SG đám cưới bạn, cô quyết định gặp cậu nhóc. Phần cũng vì tò mò sau khi được dượng đào tạo cậu nhóc thay đổi ra sao. Sau nhiều lần đổi lịch vì bận lu bu (có 3 ngày mà chỗ nào cô cũng muốn đi).
Đúng 8h20, cậu nhóc đón cô trước cửa nhà làm cô khá ngạc nhiên (thì ra trước đó cậu đã đi dò đường trước). Bài học kiểm tra đầu tiên về việc đúng giờ đã qua (dù có trễ 5 phút :).
Điểm đến đầu tiên của hai cô trò là Hồ Con Rùa, cô hơi ngạc nhiên chút Vì HN có tháp Rùa còn SG lại có hồ Con Rùa (một sự trùng hợp thú vị). Tìm xung quanh không thấy có con rùa nào cô được cậu nhóc giới thiệu hồ có tên là Hồ Con rùa vì từ trên cao nhìn xuống hồ có hình dạng giống con rùa. Lí do thứ hai là vì trước đây hồ có tấm bia đặt trên lưng một con rùa đá, sau này đã bị phá đi. (Vậy là bài kiểm tra thứ 2 về kiến thức lịch sử cậu nhóc cũng qua dù không ngoạn mục lắm :P
Càng trò chuyện, cậu nhóc khiên cô đi từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác. Đầu tiên là ngạc nhiên về sự tự tin của cậu nhóc. Cô vốn ít nói, chỉ với người hợp cạ lắm mới có thể nói quá 1 tiếng (thường là người trung tuổi, kinh nghiệm nhiều, kể chuyện hay) vậy mà 2 cô trò buôn quên cả thời gian.
Điều cô ấn tượng nhất chính là sự tự lập của cậu nhóc khi vác balo rời nhà nghe theo tiếng gọi của trái tim và không có ý định trở lại (điều mà cô đã không làm được). Và cô chỉ biết ngồi lặng yên nghe cậu nhóc say sưa nói về những ước mơ và hoài bão của mình, vừa hồi tưởng về tuổi 20 của mình vừa khâm phục một cậu nhóc đã dám rời xa nơi phồn hoa đô hội về nơi rừng rúi xa xôi bầu bạn với sách vớ, 1 chú mèo tam thể và 3 chú chó :)
Cậu còn khiến cô cảm động về sự quan tâm chu đáo mà ở lứa tuổi này hiếm có cậu nhóc nào như vậy. Khi mỗi lần qua đường cậu đều đi phía ngoài cô để nhắc nhở. Khi câu nhất định không chịu để cô trả tiền: "Con có lương rồi, cô đừng lo!" Và những sự quan tâm nho nhỏ khác mà đôi với cô không nhỏ chút nào.
Cô chợt mong một ngày nào đó khi những học sinh của cô trưởng thành như vậy. Cô ước mình có thể giúp các con mở cánh cửa đó, cánh cửa bước ra một thế giới rộng lớn với biết bao điều tốt đẹp phía trước.
Phút chia tay, cô chỉ biết chúc cậu ở nơi xa xôi kia học tập và rèn luyện thật tốt, mong cậu sẽ tiếp bước dượng và những người như dượng làm những việc nhỏ mà không nhỏ chút nào cho một Việt Nam đẹp hơn, đáng yêu hơn như con đường SG hôm ấy. Và cô tin cậu sẽ làm được.
:) :) :)
Trả lờiXóa